Tôi muốn buông bỏ cuộc hôn nhân này để sống cho chính mình

Tốt nghiệp ra trường tôi xin vào làm ở một công ty du lịch. Vốn là người ham công việc và cũng muốn khẳng định vị trí của mình nên tôi dành tất cả thời gian ở công ty. Cuộc sống bận rộn nên tôi cũng không quan tâm nhiều đến chuyện tình cảm, vài mối tình đến rồi đi chẳng để lại ấn tượng gì sâu đậm. 

Mãi đến khi thấy bạn bè cùng tuổi ai cũng con bồng con bế tôi mới giật mình. Vả lại ngày nào về đến nhà mẹ tôi cũng mãi một chủ đề là khi nào mới chịu có chồng làm tôi phát chán. Nên tôi kết hôn vào năm mình 29 tuổi, một cuộc hôn nhân sắp đặt của bố mẹ hai bên.

Ngày đó cả anh và tôi đều nhận thấy đối phương chẳng ai có thiếu sót gì. Vẻ ngoài không đến nỗi tệ, công việc thì ổn định, sau ba tháng tìm hiểu chúng tôi đám cưới. Thật lòng khi ấy tôi cũng có suy nghĩ là cưới rồi sẽ yêu, sẽ có tình có nghĩa nhưng có lẽ đó là sai lầm lớn nhất của tôi khi bắt đầu cuộc hôn nhân này.

Sau kết hôn chúng tôi sống trong căn hộ chung cư mà cả hai góp tiền để mua. Cuộc sống phẳng lặng đến mức nhàm chán. Anh chẳng bao giờ quan tâm hay để ý gì đến tôi. Sống cùng nhau anh chưa khi nào tặng tôi một món quà hay một lời khen. 

Ngày mới cưới tôi cũng dành nhiều thời gian để vun vén cuộc sống gia đình. Tan giờ làm là ba chân bốn cẳng chạy ngay về nhà, hì hục chuẩn bị cơm chiều. Nhưng rồi mòn mỏi chờ đợi khi cơm canh nguội lạnh. Anh về cũng không hề để ý đến cảm nhận của tôi. Vậy mà khi tôi có ý trách móc, anh lại sẵn giọng: “Tôi có bảo cô đợi không, đói thì cô cứ việc ăn tôi đâu có cấm”. Nhiều lần vừa bê thức ăn đi đổ bỏ tôi vừa khóc.

cuộc hôn nhân

Chỉ những điều nhỏ bé như vậy thôi nhưng lòng tôi ngập tràn niềm vui. (Ảnh minh họa)

Khi tôi có con đầu lòng, tình cảm vợ chồng cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Thời gian tôi mang bầu, ở cữ rồi có con nhỏ vậy mà anh bỏ nhà đi suốt. Có khi còn đi qua đêm. Mới đầu tôi còn lên tiếng này nọ, nhưng dần dà tôi cũng chán, mặc anh muốn đi đâu thì đi. Cuộc sống gia đình nhạt nhẽo, anh và tôi sống cùng nhà nhưng cứ xa lạ như hai người dưng.

Cách đây ba tháng tôi có chuyến công tác dài ngày ở thành phố biển. Trong buổi hội thảo về du lịch tôi có gặp Bình, anh hơn tôi 8 tuổi và cũng làm chung ngành. Qua tiếp xúc tôi và Bình đều nhận ra mình có rất nhiều điểm hợp nhau. 

Những ngày ở đây Bình đưa tôi đi tham quan nhiều nơi, anh dành cho tôi sự quan tâm vô cùng đặc biệt. Những lúc bên Bình tôi thấy mình thật sự vui vẻ thậm chí là rất hạnh phúc. Anh mang lại cho tôi cảm giác mình là một người phụ nữ, được nâng niu được chăm sóc và được tôn trọng.

Mỗi tối trên con đường ngập tràn gió biển, hai đứa cùng ngồi trên quán vỉa hè ăn ngô nướng. Hay đơn giản là anh cùng tôi đi trên những con đường để ngắm phố về đêm. Chỉ những điều nhỏ bé như vậy thôi nhưng lòng tôi ngập tràn niềm vui. 

Những điều đơn giản ấy nếu tôi nói với chồng mình thế nào anh ta cũng nạt: “Cô rãnh quá nhỉ, dở hơi”. Nhiều lần tôi nghĩ có lẽ Bình chỉ muốn tán tỉnh trêu ghẹo mình cho vui nhưng rồi khi bên cạnh Bình tôi thấy mình rung động thật sự. 

cuộc hôn nhân

Tôi muốn buông bỏ tất cả để một lần sống cho chính mình. (Ảnh minh họa)

Kể từ sau chuyến công tác, cứ mỗi cuối tuần Bình lại vượt mấy trăm cây số để gặp tôi. Đã vậy mấy tháng liền, ngày nào anh cũng dành cho tôi những tin nhắn vô cùng ấm áp. Những món quà đầy ý nghĩa tại những nơi mà anh đi qua, anh đều gởi tặng. Anh mang lại cho tôi cảm giác yêu thương và khao khát được yêu thương mà từ trước đến giờ chưa hề có. Tôi thèm được ai đó nâng niu tôn trọng, thèm được ai đó quan tâm chăm sóc.

Từ ngày gặp Bình, tôi muốn dừng lại cuộc sống gia đình nhạt nhẽo của mình hiện nay. Tôi không muốn chịu đựng thêm cuộc hôn nhân vô nghĩa của mình nữa. Bình cũng đã một lần tan vỡ hôn nhân nên đến với anh sẽ không có vấn đề gì. 

Nhưng khi tôi quyết định li hôn tôi sẽ gặp rất nhiều trở ngại từ gia đình hai bên. Họ sẽ cho tôi là thứ đàn bà hư hỏng bỏ chồng để theo tình nhân. Tôi muốn buông bỏ tất cả để một lần sống cho chính mình. Tôi quyết định như vậy có quá vội vàng và sai lầm không, mong mọi người tư vấn giúp tôi với.

Vợ tôi cười nhạt và văng tục rồi mỉa mai khi thấy tôi tụt dốc

Tôi từng có một tuổi thơ đau khổ dữ dội. Mẹ tôi thường xuyên bị bố tôi đánh mỗi khi không vừa ý. Nhà thì nghèo, nhưng bố luôn tìm cách bán đồ đạc để mua rượu uống.

Thấy mẹ khổ, lại bị hành hạ tinh thần nên tôi vừa thương mẹ, vừa giận bố hơn. Tôi cũng tự nhủ sau này nếu có vợ, tôi sẽ đối tốt với cô ấy, không để cô ấy phải khóc như mẹ tôi.

Tốt nghiệp đại học loại ưu, tôi nhanh chóng xin được việc làm ở thành phố. Với năng lực của mình, tôi được đề bạt lên vị trí trưởng phòng chỉ sau ba năm làm việc. Ngay sau đó, tôi nhận hướng dẫn cho một cô bé mới ra trường, đang làm thực tập sinh ở công ty.

Càng tiếp xúc, tôi càng yêu mến cô bé ấy hơn. Kết thúc đợt thực tập cũng là lúc chúng tôi chính thức yêu nhau. Tôi chiều chuộng người yêu hết mực. Cái gì cô ấy thích, tôi luôn tìm cách mua tặng. Mỗi tối, tôi đều đưa đón cô ấy đi ăn, đi chơi. Ngày lễ, sinh nhật, tôi cũng tổ chức, rồi tặng quà.

Sau gần 3 năm yêu nhau, chúng tôi tổ chức đám cưới. Lúc này, tôi cũng đang gấp rút cùng bạn thành lập công ty riêng. Vì bận bịu chuyện công ty nên tôi không có nhiều thời gian dành cho vợ mới cưới. Cô ấy khóc lóc, trách tôi thay đổi mà không hề cảm thông cho công việc, những khó khăn tôi đang phải trải qua. Áp lực việc duy trì ổn định công ty, về nhà lại gặp cảnh nhăn nhó của vợ, khiến tôi lúc nào cũng mệt mỏi, chán nản.

phá sản

Áp lực việc duy trì ổn định công ty, về nhà lại gặp cảnh nhăn nhó của vợ, khiến tôi lúc nào cũng mệt mỏi, chán nản. (Ảnh minh họa)

Khi biết vợ có thai, tôi cố gắng thu xếp công việc để ở bên cô ấy nhiều nhất. Cuối tuần, tôi đưa vợ đi chơi thư giãn, việc nhà tôi cũng thuê giúp việc làm, để vợ được nghỉ ngơi. Thậm chí, mỗi tối, tôi đều đem bô vào tận phòng, sáng mai đi đổ cho cô ấy khỏi đi tiểu xa, mất giấc ngủ.

Thế mà vợ tôi vẫn không hài lòng. Suốt ngày, cô ấy than thở, nhăn nhó đủ chuyện, dù là nhỏ nhất. Tôi biết mang bầu tính khí thay đổi nên cũng nín nhịn cho qua.

Sinh con xong, vợ tôi đòi đi làm lại cho bằng được. Rồi cô ấy suốt ngày son phấn, nước hoa thơm phức, váy ngắn áo hở như thời con gái. Con trai tôi giao hoàn toàn cho người giúp việc lo. Bản thân tôi cũng bận công việc nhiều nên vợ chồng cứ xa nhau dần.

Khi vợ tôi ngày càng thăng tiến thì công ty tôi liên tục gặp khó khăn. Cuối cùng, chúng tôi chống đỡ không nổi nên bị phá sản, phải bán hết tài sản công ty, rút hết tiết kiệm và vay mượn khắp nơi để trả lương tháng cuối cho nhân viên, lãi ngân hàng.

Suốt cả tháng, tôi ăn ngủ không yên và ở lại luôn công ty để hoàn tất mọi việc. Trở về nhà, tôi chẳng biết mình nên bắt đầu lại từ đâu. Tôi giờ thành kẻ trắng tay.

Vậy mà, vợ tôi gần như không quan tâm gì đến chồng. Cô ấy vẫn đi làm, đi bar, thỉnh thoảng thì gọi điện hỏi tôi vay tiền xong chưa, chỉ vậy thôi. 

Từ khi thất nghiệp, trở thành kẻ ăn bám, tôi càng nhận ra bản chất thật của vợ mình.

Hàng ngày, tôi quay cuồng với đống công việc nhà và thằng bé. Vợ tôi chẳng thèm ngó ngàng đến. Đêm, cô ấy đi chơi tới hơn 11 giờ mới về.

phá sản

Câu trả lời cùng thái độ của vợ khiến tôi không kiềm chế được. (Ảnh minh họa)

Chán nản, tôi lên tiếng thì cô ấy to giọng mắng lại: “Anh nhìn xem, anh giờ ra cái gì. Phá sản, tiền không, công ty không, việc làm không? Anh đang dùng tiền của tôi đấy, đừng có mà lên mặt”.

Tức điên trước sự ngang ngược của vợ, nhưng sợ ảnh hưởng đến con nên tôi lại im, lại nhịn nhục. Cho đến khi tận mắt thấy vợ vào nhà nghỉ cùng một người đàn ông đầu hói, tôi mới nổi điên thật sự.

Tối đó, tôi đưa những tấm ảnh chụp cô ấy với gã đàn ông kia. Tôi hét lên sao cô có thể làm trò mèo mả gà đồng đó. Vợ tôi chỉ cười nhạt: “Tôi làm vậy là để có tiền nuôi cha con anh đó. Khi nào anh được như ngày xưa thì tôi không làm đ… nữa”.

Câu trả lời cùng thái độ của vợ khiến tôi không kiềm chế được. Tôi đã tát vợ một cái thật mạnh. Đây là lần đầu tiên tôi đánh vợ nhưng sẽ không phải lần cuối cùng nếu vợ không thay đổi.

Từ hôm đó đến nay, chúng tôi không nhìn mặt nhau nữa. Tôi cũng đang rải hồ sơ khắp nơi để xin việc mới. Khi nào có việc, ổn định, tôi sẽ ly hôn để vợ sáng mắt ra.